Làm việc văn phòng hay lao động chân tay, công việc nào “khổ” hơn?
Những người làm dịch vụ bán hàng cho rằng ngày ngày chạy đôn chạy đáo tiếp thị khách hàng để bán được hàng là “chịu khổ” rồi.
Những người công nhân trên công trường thì cho rằng họ phải bán sức lao động của mình là “khổ” rồi.
Còn những người làm việc văn phòng, cái “khổ” mà họ quan niệm đó là phải tăng ca, thậm chí có những công ty còn lấy việc tăng ca làm tiêu chuẩn cho đạo đức nghề nghiệp, tiêu chuẩn của một nhân viên tiêu biểu.
Tuy nhiên, những điều trên cũng chỉ là những nỗi khổ “tối thiểu”, mang tính “cơ bản”. Những người có thể chịu khổ về mặt thể lực nhiều vô kể. Hầu như người bình thường cũng có thể bán sức lực của mình để kiếm tiền, nhưng thử hỏi có mấy ai giàu có khi chỉ dựa vào sức lực của cơ thể? Trên thực tế, có những cái “khổ” mà không phải ai cũng có khả năng “chịu” được.
Chuyên tâm học hành thì phải “chịu” sự cô đơn, muốn tư duy sâu thì phải “chịu” áp lực đầu óc, sống kỷ luật thì phải chấp nhận không được tự do, cúi đầu trước người khác thì phải “chịu” từ bỏ lòng tự tôn. Những điều này, nhìn khắp xã hội ngày nay, liệu có mấy người “chịu” được?