Câu chuyện có thật về cậu bạn tôi là bài học cảnh tỉnh không bao giờ thừa dành cho những người cả nể, ngại từ chối khi bị vay mượn tiền bạc.
_ _ _
Tôi và Kỉ Lam là bạn thân, cũng là đối tác làm ăn. Đã 15 năm nay, mỗi dịp cuối năm, chúng tôi đều ngồi uống trà với nhau như một nghi thức để tổng kết năm cũ với những công vụ, thành quả và cả thất bại. Cái Tết này, như thường lệ, chúng tôi cũng nói về rất nhiều buồn vui, nhưng Kỉ Lam hơi kì lạ. Anh cho tôi xem một quyển sổ ghi chép mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Trong đó, Kỉ Lam ghi chép tên của khá nhiều người, trong đó có một số là bạn chung mà chúng tôi cùng quen biết; bên cạnh mỗi cái tên là một con số kèm theo ngày tháng.
Khi tôi còn chưa hết tò mò, ngạc nhiên, thì Kỉ Lam cười, giải thích: Đây là cuốn sổ ghi lại những nỗi buồn và mất mát của anh – sổ ghi nợ. Tất cả những người có tên trong sổ này là người mà Kỉ Lam đã từng cho vay, và đến nay chưa trả. Người ít thì vài triệu, người nhiều thì vài chục triệu tới cả trăm triệu. Với người làm ăn lớn như Kỉ Lam, số tiền ấy chả đáng là bao, nhưng nếu cộng tất cả những con số lại thì kết quả rất “khổng lồ”. Ước tính, với tổng số tiền ấy, tôi và Kỉ Lam có thể làm được rất nhiều việc để nâng cấp hoạt động của nhà máy mà chúng tôi đang đồng sở hữu.